Phương Thanh, Học bổng toàn phần top 30 Mỹ

Chia sẻ học viên: Phương Thanh

Chương trình tư vấn du học MBA

Phương Thanh được nhận học bổng toàn phần bao gồm cả học phí và sinh hoạt phí một loat các trường Top 30 MBA của Mỹ. Hiện nay Phương Thang đang là việc tại Mỹ sau khi tốt nghiệp MBA.

*** Thành công là một hành trình, chứ không phải điểm đến, những gì chúng ta học được trên hành trình đó mới là đièu có ý nghĩa hơn ***

My dearest Mị Mị,

Em ngồi nhớ lại quãng đường apply để sau này dạy con mà emotional quá. Định bụng viết tiểu thuyết, cơ mà thôi làm thành nhật ký lộn xộn cũng được Mị ạ.

Em nhớ nhất thủa làm first draft essay. Bị Mị kêu “nhạt nhẽo”, em thấy mình bất tài vô dụng kinh khủng. Cơ mà sau màn dằn mặt, Mị luôn tìm ra ti tỉ manh mối để gợi ý và inspire em viết lại. Em không thể hiểu nổi là tại sao Mị có thể hướng dẫn em những nội dung rất technical trong khi Mị chả làm những công việc mà em làm. Viết nhố nhăng cái cũng biết luôn mới sợ. Không qua mặt được Mị. Ẹc.

Mà viết lại chứ không phải viết tiếp. Với Mị thì việc đập đi xây lại cho đến khi “anh thấy tạm được rồi đó” là chuyện quá bình thường. Ahuhu. Những đêm em bị Mị quát mắng xong không ngủ được, nằm mơ màng rồi tự nhiên vụt lên trong đầu ý tưởng so cool. Bật dậy viết luôn cho đỡ quên. Buồn ngủ quá nằm tiếp. Lại lóe lên tiếp ý tưởng mới. Lại ngồi dậy làm tiếp. Cứ thế cho đến 4h sáng mới tạm yên tâm đi ngủ. Với em Mị là nguồn cảm hứng bất tận vì cứ nghĩ đến bộ mặt Mị lúc làm không ra bài là ăn không ngon ngủ không yên luôn.

Ôi lại nhắc đến câu chuyện 4h sáng. Quá bình thường. À không phải với em mà là với Mị. Công cuộc chạy deadlines cùng em suốt mấy tháng liền. 4h sáng. Lúc đầu với em rất kinh dị. Đến công ty luôn trong tình trạng mắt nhắm mắt mở. Sau rồi đến xấu hổ. Xấu hổ vì em nhỏ sau VÀI LẦN sửa FINAL VERSION đã mãn nguyện không cần nhìn lại nữa, thế mà Mị vẫn tự in ra đọc lại rồi sửa lại rồi dặn dò các thứ các thứ cho yên tâm. Ngày submit hồ sơ, em gửi bài chót lúc 2h đêm rồi tranh thủ đi ngủ. 4h sáng dậy đã có version xinh đẹp của Mị gửi lại để chỉ việc bấm submit. Mỗi lần submit xong lại thấy thương Mị nhiều hơn. Không hiểu Mị ngủ lúc nào.

Em chẳng nhớ nổi trước khi có thể HIT SUBMIT thì chúng ta sửa bài bao nhiêu rounds nữa. Từ resume đến essays đến ri rỉ rì ri từ cái to đến cái bé, cái gì cũng sửa vài tỷ lần. Mà sau mỗi lần submit Mị lại set a freakin super higher bar làm em lại thấy xấu hổ kinh dị. Em nhỏ lười biếng cứ mang câu chuyện của 1 trường nói đi nói lại với các trường khác. Em nghĩ là hay lắm rồi không thể hay hơn được nữa. Lại bị Mị mắng. Lại thấy bất tài vô dụng. Mị lại an ủi bằng 1 cách rất riêng của Mị. Mà cách gì thì em cũng không nhớ luôn. Chỉ nhớ Mị nói đôi ba câu gì đó thì tự nhiên mood lại lên cao. Weird.

Ô mà cũng buồn cười. Em thì hay sớm nắng chiều mưa chán nản là chuyện quá thường xuyên. Em nhớ có 1 lần Mị nói là: Anh không có thời gian đi làm bác sĩ tâm lý cho bọn em được. Cần phải tự cố gắng để không được nản chí chứ. Or something like that. Thế mà kiểu được 1 lúc Mị lại an ủi. Kiểu không yên tâm để em nhỏ buồn lòng ý. Ôi xấu hổ dã man. Vừa xấu hổ vừa thương Mị.

Bình thường Mị hay phũ. Mị không giúp các em nhỏ đánh lừa bản thân để mơ mộng hay trốn tránh. Mị giúp em cân bằng được giữa ước mơ và thực tế. Cuối cùng Mị cùng em tìm ra giải pháp mà em thấy là the best that I can do at this moment.

Em luôn tự tin là em có thể phỏng vấn tốt. Chả vấn đề chi. Nên lúc Mị nhắc nhở chuẩn bị phỏng vấn sớm thì em chủ quan lắm. Đến hôm đầu mock interview với Mị xong, Mị hỏi: nếu em là Adcom thì em có nhận em vào trường không? Well, absolutely NOT. Lúc đó em mới hiểu tại sao Mị chuẩn bị sẵn framework từ rất sớm để hướng em build storyline. Lúc viết xong các thứ là em đã tưởng tất cả storyline đã nằm hết trong đầu rồi. Nhưng không hề. Việc chuyển tải từ bài luận + CV đến kể chuyện là cả một nghệ thuật. Mà Mị là 1 nhà đạo diễn. Kịch bản thì không nói làm gì vì vớ vẩn là Mị đập chết ăn thịt. Mị còn design cả background, ánh sáng, đạo cụ, trang phục, blablaa… Em là diễn viên, chỉ cần diễn sâu. Mọi thứ đã có Mị lo. Ahihi.

After all, sau một mùa apply, điều quan trọng nhất với em không phải là được admissions top 30 hay 50 (không thèm top cao hơn vì nghèo), cũng không phải được các trường ưu ái được full hay full-ride học bổng (e hèm mà thực ra là nhiều hơn mức standard bình thường). Quan trọng hơn là những điều em học được từ Mị trong suốt cả quá trình đó. Em nhận biết rõ hơn giá trị của bản thân, biết đâu là selling points, đâu là weeknesses, nhưng không phải để show-off hay giấu đi mà là để kể lại về em, chính em chứ không phải ai khác. Chắc Mị vẫn nhớ lần em phỏng vấn xong và rất so so so happy khoe luôn với Mị bởi vì đơn giản là em có thể vô cùng thoải mái kể về mình với interviewer. Em chưa từng nghĩ là việc đó có thể khiến em vui đến vậy.

Não em hơi cá vàng nên tạm thời hết nghĩ ra những cái hay ho. Mà em thấy mấy cái em nhớ đều rất tởm. Nên thôi chúc anh buổi tối tốt lành. One last thing, you’ve always held a special place in my heart. Saying “thank you” will never be enough, my dearest mentor.

From em with love,


Các bạn đang tìm hiểu du học nhưng chưa biết nên apply trường nào nước nào và khả năng của mình ra sao có thể đăng ký gói 1h consulting của VietAccepted để được tư vấn trực tiếp từ anh Hưng nhé.